Tử vi 12 chòm sao : [Ca cao nóng] Bước chậm
Anh sẽ đợi, sẽ chờ tới khi em tha thứ
Hãy để trái tim anh sau bao ngày say ngủ
Thêm một lần, cháy bỏng để yêu em...
Bước chầm chậm trong đêm. Đèn vàng trải dài trên cây cầu bắc ngang qua con sông. Không gian yên ắng, thỉnh thoảng có tiếng khẽ khàng của giầy lướt qua mặt đường. (HuongSeptiny's story)
- Đi chậm lại nữa được không em…
Thành cầu vẫn nong nóng vì ban ngày quá nắng. Để cho những ngón tay bước trên thành cầu như đôi chân của đứa trẻ đang tung tăng nhảy múa, em đưa mắt nhìn xuống sông. Gió hiu hiu thổi làm cây liễu rủ khẽ lung lay. Anh không nói câu gì chỉ lặng lẽ đi thật chậm bên cạnh. Em mỉm cười nhớ lại câu hát của ngày nao: “Dù một mai khi mùa đông không về trên lối cũ, mãi tin rằng mình luôn kề bên nhau nhé em, thì hờn ghen không làm anh với em chia đôi, tình chúng ta đâu như trò vui…” (HuongSeptiny's story)
- Ngày xưa anh hay bảo một con muỗi đốt em cũng làm anh đau. Nói thật là em cũng chẳng tin đâu. Nhưng hồi ấy, cứ mỗi lần nghĩ về câu nói đấy em lại vui và hay cười một mình.
- ....
- Cái gì cũng phải trải qua mới biết mình có làm được hay không. Ngày anh chia tay, em tưởng mình không sống nổi. Thế mà vẫn sống nhăn răng đến tận bây giờ... Mấy năm anh nhỉ?
- 2 năm...
- Chà! Nhanh thật!
Khoảng không im lặng nhanh chóng ôm lấy hai người. Tiếng còi xe từ xa vọng lại. Mây trắng nhờ nhờ lững thững trôi qua bầu trời đen. Anh đi chậm lại. Em cũng chậm lại theo...
Anh xin lỗi vì đã bỏ ra đi
Cuồng dại như cánh chim bay ngược chiều gió thổi
Giọt nước mắt em ngày nao rơi nóng hổi
Chỉ khiến lòng anh thêm cháy khát tự do...
- Anh còn nhớ không... Ngày xưa em đã bảo ấy... Nếu có buồn chuyện gì, thì chỉ cần đi hết cây cầu này. Sang đầu bên kia là nỗi buồn sẽ mãi mãi ở lại đằng sau mình...
- Ừ, anh nhớ! Thế nên nhiều lúc mình đã đi thật chậm...
- Như lúc này phải không...
- Ừ...
(HuongSeptiny's story)
Anh xin lỗi vì những điều nhận và cho
Anh chẳng bao giờ nghĩ về em trước nhất
Chỉ khi nào lo sợ em đi mất
Anh lại dịu dàng lời nói ngọt đầu môi...
Anh xin lỗi vì những khoảng cách xa xôi
Của mỗi lần ghé thăm kéo dài từ tuần sang tháng
Anh xin lỗi vì những lúc anh lơ đãng
Nhớ tới một người khi đang nắm tay em...
Từ khi sinh ra, con tim đã được mã hóa bởi một chuỗi mật mã. Nó lại có cả tỉ tế bào thần kinh rất nhạy cảm trên đó, nhạy cảm hơn nhiều so với các giác quan khác. Thế nên nó cảm nhận rất nhanh sự yêu thương, sự đau khổ, sự chia ly, sự hạnh phúc... và đập nhanh hơn mỗi lần sống trong những cảm xúc đó.
Em cố gắng đi xa anh hơn một chút để giấu những nhịp tim đang đập nhanh hơn bình thường. Bước chân hơi luống cuống vô tình đánh thức khoảng không yên lặng. Anh dừng lại vịn tay vào lan can và nhìn xuống sông. Đèn không còn chạy dài thẳng tắp nữa. Thế có nghĩa là đoạn cuối của cầu sắp đến...
(HuongSeptiny's story)
Anh xin lỗi vì những phút dịu êm
Được ở bên em mà anh không trân trọng
Trái tim yêu ngày xưa từng cháy bỏng
Nguội lạnh dần theo những chuyến đi xa....
Để một ngày khi năm tháng trôi qua
Anh giật mình nỗi nhớ em da diết
Đến bây giờ anh mới hiểu, anh mới hay, anh mới biết
Em chính là bờ bến của đời anh.
Chiếc đồng hồ điện tử tít tít hai tiếng. Em nghe có tiếng côn trùng kêu ngày một rõ hơn. Gió mạnh hơn một chút làm tóc em rối bù. Em nhìn vào ngực anh xem tim có phập phồng qua lớp áo, chỉ thấy gió làm áo anh phần phật theo...
Anh xin lỗi...
Anh xin lỗi vì đã bỏ ra đi.
Chiếc taxi ngoan ngoãn nằm ở cuối cầu. Em mỉm cười chào anh và bước lên xe. Qua gương chiếu hậu em chỉ thấy hình anh đen ngòm cùng bàn tay giơ lên vẫy. Đằng sau là những đèn vàng trải dài thẳng tắp.
Xe khởi động. Lăn bánh. Những giọt nước vo viên rơi thẳng từ mắt em xuống quần... Có những nỗi buồn, em đã mãi mãi để lại đằng sau...