Tử vi 12 chòm sao : [Cacao nóng] Xếp lại kí ức



Người ta nói: Tình bạn cũng như những ngôi sao. Nó chỉ rực rỡ khi đã trải qua những giai đoạn đen tối của cuộc sống này. Đôi khi tình yêu cũng vậy! Thế nên có rất nhiều người vẫn nhầm lẫn chúng với nhau. Và tôi cũng đã từng thế!












Khi tôi kể lại điều này cho các bạn nghe thì tôi cũng đã làm một thao tác xóa nick yahoo của tôi trong nick yahoo của người đó. Bởi vì tôi biết tôi không thể xóa đi những kí ức về anh ở trong chính mình, nên tôi đã tự ý xóa mình trong một phần kí ức của anh.


Tình yêu khá giống một căn bệnh lây truyền. Nó bắt đầu ở người này, rồi có thể lan sang người kia. Nhưng rất nhiều khi, chỉ mãi mãi ở lại phía người này.


Tôi quen anh ấy ở trên mạng, trong một cuộc thi mix nhạc online. Anh ấy nhiệt tình giúp đỡ và hướng dẫn tôi. Ngoài công việc, thỉnh thoảng chúng tôi còn tâm sự cả về cuộc sống của nhau. Khi lật giở lại những trang nhật ký về mười hai tháng như mơ ấy, đôi lúc tôi vẫn mỉm cười và thầm cảm ơn ông trời đã mang người con trai đó tới, khuấy động cuộc sống tẻ nhạt, cô độc của tôi.


Chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau ở ngoài dù sống chung một thành phố. Chỉ nhìn nhau qua webcam, nghe tiếng của nhau từ những cú điện thoại vài phút tôi gọi và cảm nhận về nhau qua những đoạn chat chit, nhắn tin mỗi ngày. Ai cũng nói mạng chỉ là ảo, đừng tin vào chúng. Tôi không biết nữa, nhưng tôi không phải đứa con gái khù khờ. Tôi đã không tin vào những chuyện kết bạn online, cho tới khi mười hai tháng ở cạnh anh kết thúc. Là tôi tự kết thúc.






Để nói về con người đó, tôi có thể miêu tả như thế này: Là một người bước vào cuộc đời tôi rất khẽ, khi tôi đang ủ dột và thiếu năng lượng, anh như một cơn gió – không thấy hình người chỉ có tiếng nói – đã an ủi tôi, vuốt ve tôi, thúc giục tôi và giúp tôi đứng dậy bước vững chắc.


Là người đầu tiên sau những cười chê của mọi người, động viên tôi vẽ lại và góp ý cho những bức tranh của tôi. Niềm đam mê của tôi như được thổi bùng lên. Đôi khi những lời nói vô cùng bình dị lại tràn vừa khít vào khe nứt trong trái tim bạn. Mọi chuyện có lẽ nên dừng ở đó, nhưng cuối cùng tôi lại “rung rinh”. Tôi chấp nhận tình bạn online, mà không cần bất cứ cuộc gặp gỡ offline nào hết!


Tôi đã nghĩ chỉ cần mình thích đơn phương, chỉ cần vậy thôi, chỉ cần một người để hướng về, để kể lể chia sẻ, chỉ cần người ta có thời gian lắng nghe và an ủi mình. Thế là đủ! Tình cảm đơn phương thật đẹp, nhưng cũng thật đau đớn. Vì mình có thể hy sinh mọi thứ cho người mình yêu, vắt kiệt sức cho nhiều nỗi nhớ mong, mà không hề nghĩ tới việc họ đáp lại. Biết bản thân ngốc, nhưng không làm sao thay đổi hoặc dừng lại được. Rất nhiều đau khổ, rất nhiều nước mắt, rất nhiều khi vật vã như bị nghiện!


Anh ấy thì không biết, hoặc có cảm nhận được nhưng vì trốn tránh mà vờ như không biết. Nhưng tôi thì có hề gì, vì “Ràng buộc con người không phải là lời thề. Chỉ cần mình tự thiết tha với điều gì đó là đủ rồi” (Ruồi trâu).






Tôi: Nhiều lúc thấy mình như một hạt cát, muốn cơn gió nào cuốn mình đi càng xa càng tốt.


Anh: Bảo cơn gió cuốn cả anh theo nhé. Đến chỗ nào xa một tí, chơi chán rồi về.


Tôi: Anh không sợ em ư?


Anh: Em không sợ anh thì thôi…


Tôi: Em sợ đấy! Vì gần anh quá, dứt không được, đến lúc anh dứt em ra thì em sẽ buồn lắm!


Anh: Không có gió. Anh và em cũng không phải là hai hạt cát.






Bởi vì sự thật đúng như anh nói. Chẳng có cơn gió nào có thể cuốn tôi và anh lại gần nhau. Đôi khi bạn bè vẫn hỏi về tình trạng tình cảm của tôi… Tôi vẫn thường trả lời: Vẫn treo ở đấy! Nhưng chỉ có mình tôi biết…thậm chí tôi và anh còn chưa bao giờ nhấn Start để Stand By hay Sleep!


Tháng cuối cùng của mười hai tháng ở cạnh anh, tôi đã hỏi nửa đùa nửa thật: “Nhớ em không?”. Và anh đã trả lời: “Không :)”. Sau hai tuần không nói chuyện với nhau, tôi đã nhận được câu đáp như thế. Và tôi cũng đã hy vọng là thế! Chúng tôi chưa-bao-giờ được gọi là những người yêu nhau và cái mà chúng tôi trải qua cũng chưa-bao-giờ gọi là tình yêu!


Những cái ảo thì không bền. Lúc đó, tôi vẫn nhớ anh! Một cảm giác rất thật! Nhưng nỗi nhớ không khiến tôi buồn hay khóc như trước. Nó làm tôi nhớ về những điều dễ thương ở anh và tự bật cười một mình. Nó khiến tôi muốn lấp đầy một ngày bằng việc học, làm việc, đọc sách, để không phải online vào những giờ có khả năng gặp anh.


Tôi cũng đã từng muốn được như anh. Nghĩa là muốn mình chỉ có đủ tình cảm dành cho con người đó, để anh cảm nhận thấy và cũng có thêm cả sự hờ hững, kiêu kì khiến anh phải sốt ruột, phải nhớ, phải ngóng, phải cáu giận vì sao tôi bình thản thế! Nhưng thường tôi lại luôn là người thua anh…






Đôi khi bạn cần phải chạy thật xa để có thể thấy ai sẽ chạy theo bạn.




Đôi khi bạn cần phải nói nhỏ hơn để thấy được ai đang nghe mình.




Đôi khi bạn cần một quyết định sai lầm để thấy được ai sẽ ở đó để giúp bạn sửa chữa nó.




Và đôi khi bạn cần để người bạn yêu đi khỏi, để thấy được họ có đủ yêu thương để trở về bên bạn không.















Có một điều đáng buồn trong cuộc sống, mà nhiều người trong số chúng ta đều trải qua. Đó là khi gặp một người có ý nghĩa với mình, nhưng rồi cuối cùng nhận ra rằng họ sinh ra không phải để dành cho mình và mình chỉ có thể để họ đi.






Sau đó tôi vẫn vẽ. Dù bản thân đã tự gạt anh ra khỏi cuộc sống để trở lại nhịp điệu bình thường của mười hai tháng trước, dù không còn anh động viên và góp ý nữa, tôi vẫn cứ vẽ!


Mỗi khi vẽ về cảnh hoàng hôn hay bình mình, tôi vẫn nghĩ: Ngay cả bản thân không biết hiện tại muốn gì, sau này sẽ như thế nào, kể cả trong tình yêu hay công việc, thì rõ ràng mình chẳng có động lực, niềm tin, sự phấn đấu gì hết. Bởi vì nó giống như tự bịt mắt chính mình, cứ đi vô hướng như thế, đi mà không có đích.






Những tuần đầu tiên của việc tập quay trở lại với vòng tròn của cuộc sống cũ, tôi vẫn hay uống cà phê mỗi tối, mở độc một ca khúc Chênh vênh và để chế độ quay lại.


Quen nhau vào mùa đông, thương nhau vào mùa xuân, bên nhau trong mùa hạ và chia tay nhau ở mùa thu. Thỉnh thoảng tôi vẫn tự chế giễu mình như thế khi nhớ lại những chuyện tình cảm đã qua. Tôi vẫn mong có ai đó sẽ tới, sẽ làm tôi ấm áp, sẽ khiến con tim tôi vui trở lại. Để tôi có thể tự tin nói: “My love for you is a journey. Starting at Forever, and Ending at Never!” (Tình yêu của em dành cho anh như một cuộc hành trình. Mãi mãi Bắt đầu và Không Bao Giờ Kết thúc).






Chừng nửa năm sau tôi có quen một cậu kém tôi hai tuổi, vẫn đang học đại học. Cậu ấy chăm đọc blog của tôi tới nỗi dù thực sự chẳng muốn nói chuyện, nhưng tôi vẫn phải chú ý vì sự nhiệt tình và kiên nhẫn của cậu. Tôi vốn dĩ vẫn chỉ là một đứa nhóc loay hoay trong cái vòng tròn mình tự tạo ra. Dù lúc nào cũng ăn mặc kiểu cổ điển, nói chuyện một cách chậm rãi, ngụy tạo cho mình vẻ trưởng thành. Nhưng sâu thẳm trong tôi là một cái gì đó rất mong manh, dễ vỡ.






Tôi nói với cậu ấy: Trong cuộc đời chúng ta sẽ gặp ba người. Một người là người yêu mình nhất, người thứ hai là người mình yêu nhất và người thứ ba là người mình không yêu nhất và họ cũng không yêu mình nhất. Cậu ấy tỏ vẻ đăm chiêu, hỏi tôi đã gặp được bao nhiêu rồi? Tôi cười, nói là mới gặp được hai người. Cậu ấy dõng dạc: Vậy em sẽ là người thứ ba của chị. Cái tôi thấy dễ chịu mỗi khi buồn được nói chuyện với con người này chính là sự vô tư và dễ thương. Nó khiến tôi nhớ lại lúc mình còn chưa biết yêu. Sự ngây thơ có thể hoàn toàn giả vờ, nhưng sự chân thật, chân thành thì không thể khoác mãi lên mình.


Tôi đã từng nghĩ mình có thể gặp cả ba người này trong chỉ một người. Có lẽ đó chính là lý do vì sao tôi luôn hết lòng và quý trọng hạnh phúc của mình. Nhưng có một thứ đến giờ tôi mới ngẫm ra. Chúng ta hoàn toàn có thể gặp ba người như thế trong cuộc đời, nhưng không chắc người thứ ba là người cuối cùng và mới là người ở bên ta mãi mãi.






Ai đó đã nói: Rất có thể Thượng đế muốn chúng ta gặp những người mà chúng ta không mong muốn trước khi gặp được người mà ta mong đợi, để rồi sau cùng khi gặp được người ấy, chúng ta mới biết món quà ấy là quý giá biết nhường nào.






Đôi khi trong giấc mơ của mình, tôi thấy tôi đang khóa những cánh cửa, khóa rất chắc. Cố gắng để khóa thật chắc. Nhưng cuối cùng cánh cửa vẫn bật ra, không thể khóa được. Ổ khóa nằm im lìm ở một bên cửa, nó không thể khóa nổi hai cánh cửa. Tôi cũng nghĩ, tâm hồn mình liệu có thế không? Đôi khi tôi cũng sợ. Sợ mình cứ cố gắng gói ghém, khóa thật kĩ những suy nghĩ, những buồn đau, và rồi cũng như trong giấc mơ kia, tôi chẳng khóa được gì, mọi thứ sẽ lại bật tung ra…






Septiny

Thông tin về tiểu sử 12 chòm sao

mat ong thien nhien Xem tử vi hàng ngày, xem tử vi cho 12 chòm sao. Thuật bói chiêm tinh hay. Bạn muốn biết những tính cách của các cung hoàng đạo, những thói quen, tính xấu, cho đến cách "ăn ở" của các sao thì blog tuvi12chomsao.blogspot.com là sự lựa chọn của bạn rồi.Tử vi hàng ngày 12 cung hoàng đạo. Bật mí về tình yêu, sức khỏe, công việc, sự nghiệp của 12 cung hoàng đạo ngày hôm nay TỐT hay XẤU? Trong chiêm tinh học và thiên văn học thời cổ, các cung Hoàng Đạo là một vòng tròn 360o và được phân chia làm 12 nhánh, mỗi nhánh tương ứng với một cung, góc 30o. Cung Hoàng Đạo tạo ra bởi các nhà chiêm tinh học Babylon cổ đại từ những năm 1645 trước Công nguyên. Vòng tròn 12 cung Hoàng Đạo hoàn hảo với 12 cung tương xứng với bốn mùa và 12 tháng. Các cung được phân chia làm bốn nhóm yếu tố (Lửa, Nước, Khí, Đất), mỗi nhóm yếu tố gồm 3 cung đại diện cho các cung có tính cách tương đồng với nhau. Theo các nhà thiên văn học thời cổ đại, trong khoảng thời gian chừng 30 - 31 ngày, Mặt Trời sẽ đi qua một trong mười hai chòm sao đặc biệt. Ai sinh ra trong thời gian Mặt Trời đi qua chòm sao nào thì họ sẽ được chòm sao đó chiếu mệnh và tính cách của họ cũng bị chòm sao ảnh hưởng nhiều. 12 chòm sao tạo thành 12 cung trong vòng tròn Hoàng đạo, có nghĩa "Đường đi của mặt trời". Theo phương Tây, vòng tròn này tên là Horoscope. Tiếng Hy Lạp là Zodiakus Kyklos "Vòng tròn của các linh vật." Nhiều nhà khoa học hiện đại xem chiêm tinh học là trò mê tín dị đoan. Tuy nhiên, chiêm tinh học vẫn giữ vị trí trọng yếu trong nghiên cứu về "số phận đời người" của phương Tây, vẫn tồn tại ở ngay cả những nước mà tại đó chiêm tinh học bị cấm.

nuoc hoa chanel xach tay